Nhẹ và tan như lời chia tay
Mơ một vòng tay ấm trong ngày trời trở lạnh, Hà Nội xuống phố bên những quán hàng hồng màu bếp than, người người đan tay đi bên nhau. Mùa Đông lạnh với riêng ai em không biết, chỉ riêng em ấm áp bởi nồng nàn. Hạnh phúc về rồi đi cùng lời chia tay, nhẹ và tan như một cơn gió ngang vùng trời thiếu nữ. Thưở ban sơ em biết yêu một người, tình em trong như chiếc ly còn nguyên vệt nhớ, lời ca mênh mang như mây, khúc dương cầm dạo một đôi câu hoài niệm. Con đường vẫn nằm nghiêng cuối phố, một tình yêu đã hóa rêu phong...
Có lời chia tay nào lại nhẹ và tan đến dịu dàng như em và anh, những kỷ niệm vương vương bồng bềnh ngày gió. Hạt mưa rơi nhẹ trên vai em và anh khi ta đi về hai hướng, ngoảnh mặt một nụ cười còn lưu luyến trên môi.
Chẳng hẹn lại kiếp sau hay là sau sau nữa, chỉ hẹn nếu còn duyên còn nợ còn nhau. Lời chia tay không phải để trọn đời không gặp, trên sân ga em tiễn anh đi, đợi một sớm anh trở lại với sự vững vàng tuổi trẻ, ta xây một tình yêu thật sự bền lâu.
Nhẹ và tan như mùi hương của phố, chậm và bay như lời chia tay. Ai có thể quên nhau nhưng mình thì không, đi qua một chặng đường dài mỏi cánh chim bay vẫn nhớ ngày quay lại. Anh hẹn em nơi góc quán cafe cuối phố, bên góc bàn có bình hoa khô. Mình chạm môi một ly cafe màu nâu khói. Nhặt cho em chút dịu dàng ngày cũ còn nhau.
Ngày hội ngộ không còn nhắc về điều xa xưa nữa. Nhẹ và tan như lời chia tay. Nỗi buồn như một bông salem không hương không vị, tàn đi rất nhẹ như khói lam chiều, như khúc jazz ngày trời gió, nắng nghiêng cười bên ô cửa sổ, chạm tay quá khứ dịu dàng...
Radio ngẫu hứng vài khúc tình ca, lãng du bềnh bồng như lời miên man cổ tích. Anh chạm vào tay em nhẹ như một cánh hồng rơi bên thềm nắng, tan như ly kem lạnh ngày hè.
Đã từng hoang mang, đã từng lao xao như hàng cây sau mùa mưa lớn, đã từng hỏi làm thế nào để tất cả ngủ yên. Nhưng một ngày chợt nhận ra lời chia tay cũng nhẹ và tan như những bông bồ công anh trên thảo nguyên. Bình thản quá, cô đơn một thưở. Những giọt nước mắt như những giọt mưa tan vào không khí, đời ảo ảnh buồn vui anh biết chăng?
Cứ nói lời chia tay và cứ hẹn ngày gặp lại, cứ đi hết chặng đường để nhận ra nhau. Cứ đau và gặm nhấm niềm đau của những lần lẫm lỡ để biết quí và yêu thương nhiều hơn. Miên man như một bờ mi cài then nỗi nhớ. Gió vẫn đưa niềm riêng bồng bềnh qua khung cửa. Cớ gì cứ phải trầm luân?